1 nỗi sợ tôi có, chắc là nỗi sợ lớn nhất của việc tốt nghiệp đại học và nhảy vào guồng sống của 1 “người lớn”, là nỗi sợ mình không thể xây dựng được những mối quan hệ sâu sắc.
Ai sẽ ở trong vòng tròn quan hệ của mình? Làm thế nào để tôi làm thân với những người lớn bận rộn khác? Ai cũng bận, hoặc ít nhất là chúng ta cảm thấy thế, thì lấy đâu ra thời gian dành cho nhau?
Vì sự tôn trọng tuyệt đối thời gian của người khác mà trước giờ, tôi vẫn luôn hẹn gặp nói chuyện và bám theo lịch đúng từng giây. Tôi sợ làm mất thời gian của người khác.
Chuyến này nhân dịp vào Sài Gòn, tôi tranh thủ nhắn tin hẹn chị Ruby - 1 người mà tôi đã theo dõi từ Podcast Vietnam Innovators đến work của chị ở Curieous. Trước sự ngạc nhiên của tôi, chị cho tôi 1 slot nói chuyện 1 tiếng đồng hồ. Trưa hôm đó, tôi ăn vội vàng chiếc bánh bao ở Family Mart để có thể đến sớm 5 phút, chuẩn bị cho buổi gặp mặt.
Chúng tôi nói về Curieous và MỞ, về khởi nghiệp, về đam mê sáng tạo và xây dựng sản phẩm. Nói thì to tát chứ thực ra toàn tôi hỏi 1 câu và chị Ruby gửi tôi 1 đường link tham khảo, hoặc cho tôi 1 lời khuyên hay vcl. Cứ thế rồi buổi gặp mặt 1 tiếng trở thành 3 tiếng, mà sau khi chào tạm biệt, tôi cảm thấy như mình vừa có thêm 1 người bạn/mentor/thought-partner mình đã quen vài năm rồi.
Hợp cạ? Chắc chắn rồi.
Nhưng tôi nghĩ thời gian được ngồi cùng nhau cũng là 1 yếu tố rất quan trọng lý giải sự kết nối sâu sắc giữa tôi và chị Ruby. Có những người tôi từng gặp rất hợp cạ với mình, nhưng vì có quá ít thời gian với nhau nên mối quan hệ cũng không phát triển thành cái gì sâu sắc.
Hôm đó, phải quá cái “lịch hẹn 1 tiếng” tầm 15, 30 phút thì tôi mới cảm nhận được sự cho phép để “go deeper (đào sâu hơn)” của chị Ruby. Tôi nghĩ lý do là như này: ai cũng có giới hạn, việc gặp 1 người mới đòi hỏi nhiều thời gian và sức lực, thế nên những người bận rộn như chị Ruby (và thỉnh thoảng là cả tôi nữa), mới đặt ra những giới hạn thời gian như 30 phút hay 1 tiếng cho 1 meeting.
Bên cạnh việc đảm bảo sự hiệu quả trong ngày làm việc của mình, giới hạn đó cho chúng tôi 1 đường lui, trong trường hợp cuộc nói chuyện đấy chán vl :)) (Nói đùa chứ thật đấy.)
Nhưng, với những người rất hợp cạ, tôi sẵn sàng nới rộng giới hạn đó (nếu sau đó tôi không có việc gì). Giống như 2 tuần trước tôi gặp Kỳ Nam cũng vậy, chúng tôi buôn gần 3 tiếng không nghỉ 1 giây nào, hiểu được bao nhiêu thứ về đắn đo với hoài bão của nhau, khiến cho mối quan hệ sâu sắc hơn rất nhiều.
Lời khuyên của tôi cho các đồng chí giống mình - những người đi network và rất tôn trọng giới hạn thời gian của người khác - là: Nếu bạn hợp cạ, nếu cuộc nói chuyện đang rất hay, hãy thử push cái giới hạn đó xem. Nếu đối phương thực sự bận (hoặc không nghĩ họ hợp với bạn), họ sẽ push back. Lúc đó là lúc bạn tôn trọng giới hạn của họ.
Tôi nghĩ là sự tôn trọng cũng ở trên 1 phổ khá đa dạng. Khi tương tác với con người, bạn liên tục đi trên những lằn ranh của sự tôn trọng và thiếu tôn trọng.
Quan điểm của tôi là, thà mình cứ thử “rướn”, để xem mối quan hệ có thể đi xa được đến đâu, còn hơn là mãi bám theo sự tôn trọng tuyệt đối, tự đặt cho mình những giới hạn quá cố định, và bỏ lỡ cơ hội xây dựng những mối quan hệ tuyệt vời.
Rướn = Push Boundaries. Respect Rejections.
Shoot for the moon. Even if you miss, you'll land among the stars. – Brian Littrell
Hôm trước offline Writing On The Net #3 ở Sài Gòn, học sinh hỏi tôi “Tại sao lại viết 30 bài trong 30 ngày mà không phải 15 bài hay 10 bài gì cho dễ đạt được hơn?”
Tôi trả lời là đã thử dạy những lớp viết 1 bài 1 tuần rồi, nhưng đến cuối thì 90% học sinh vẫn không viết nổi tần suất đấy. Có những bạn chỉ viết 1 bài cả khóa học. Còn khi đặt mục tiêu viết 30 bài trong 30 ngày, các bạn gọi là “thất bại” trong thử thách cũng viết được 15 bài đổ lên (78% học sinh). Và 60% học sinh viết được 25/30 bài - đủ để nhận 1 triệu tiền thưởng của khóa học.
Khi bạn đặt cho mình 1 mục tiêu thật cao, thì kể cả khi thất bại, bạn cũng sẽ lên được 1 level mới. 1 level cao hơn rất nhiều nếu bạn cho mình 1 mục tiêu “trong tầm với”.
Series này, tôi đặt tên là “Rướn”. Tôi muốn viết về những lần “rướn” trong cuộc đời mình, và cách tư duy này đưa mình lên những tầm tự tin mới (kể cả khi thất bại).
Hẹn gặp bạn đọc ở kỳ tiếp theo :)
So true! I also realized that pattern as I'm trying to achieve more goals: better physique, new habits, personal project,...
I tried doing 1 goal/month, well planned and everything.
Guess what? I didn't do shit. If my goal needs 30% effort, I'd put like 5-10% on it. (tbh it's close to 0%)
So this time I tried to cramp everything all at once which I thought was the craziest thing to do.
Plan: 5 goals in a month and boom 2-3 goals done!!! The other two were neglected (and people told me I bit too much than I could chew), but who cares 'cause damn it's better than nothing!
Nice picture!