Tuần trước, khi Hằng thông báo sẽ tạm rời MỞ để tập trung vào phát triển bản thân ở buổi họp core team, nhiều người đã rơm rớm nước mắt, bao gồm cả mình. Đêm đó trằn trọc không ngủ được, mình đào lại ký ức về Hằng, mò đến tận tin nhắn đầu tiên em gửi mình, cũng là tin nhắn xin làm việc ở MỞ.
Đọc lại thì mình thấy tin của em cũng không có gì đặc biệt, cũng như mọi tin nhắn ứng tuyển khác. Lúc chuyển CV của em qua marcom manager xem để cân nhắc phỏng vấn, mình đâu lường trước được đây sẽ là một trong những thành viên quan trọng nhất của MỞ trong hơn 2 năm tới.
2 năm ở MỞ, em dạy mình nhiều bài học về sự bình tĩnh, sự chu đáo, sự tin cậy, và trước khi rời đi, em dạy mình bài học cuối cùng về sự chuyện nghiệp. Em bảo sẽ sắp xếp một tuần cuối cùng để hoàn thành các công việc còn dang dở, “cho mọi người yên tâm”.
Mình nhớ lại cái cách mình xin nghỉ internship ở một công ty giáo dục hè 2020: sáng nhận việc, chiều nhắn sếp xin nghỉ. Hồi đó còn trẻ và hoang dã, mình nghĩ lý do của mình thật cao cả: mình nghỉ để tập trung vào MỞ. Còn gửi hẳn 1 tin nhắn cho founder đâu đó kiểu em sẽ khiến cho đường học của nhiều học sinh Việt Nam trù phú hơn.
Đợt đó mình bị blacklisted, nghe nói cũng đắc tội với một network nhiều người quyền lực ở Việt Nam (mà chắc giờ họ cũng chả nhớ mình), nhưng nếu hỏi có tiếc không thì mình vẫn sẽ nói không tiếc. Nếu hồi đấy mình không dứt khoát bỏ, thì đã không có thời gian và trí lực làm MỞ.
Nhưng bỏ như vậy có chuyên nghiệp không? Chắc chắn là không. Từ đó, mình không bao giờ rời khỏi một tổ chức đột ngột. Hoặc là làm cho hết hợp đồng, hoặc là báo trước 2 tuần và sắp xếp hoàn thành công việc còn dang dở.
Cho đến khi làm MỞ, phải cầm đầu việc tuyển người và giữ người, mình mới biết trân trọng vô cùng những người chuyên nghiệp trong chuyện ra chuyện vào. Ở vị trí này - vị trí của một người luôn ở lại, mình mới thấm thía câu nói (mà chả nhớ ai nói): “People may forget how you enter, but they will always remember how you exit.”
Người ta có thể quên cách bạn bước vào, nhưng họ sẽ luôn nhớ cách bạn bước ra.
Khi kết thúc internship hè vừa rồi, sau khi khép lại một dự án lớn mình lead thành công, mình mời tất cả đồng nghiệp đi ăn tối ở một nhà hàng Việt Nam, gửi tin nhắn cảm ơn từng người một. Ngày cuối cùng, mình đi nhậu một bữa với sếp, xin góp ý về công việc và vài lời khuyên về cuộc sống.
Trước khi chia tay, sếp bảo mình là “Tao rất muốn giữ mày lại, nhưng tao biết mày có nhiều khát vọng và khả năng lớn hơn chỗ này. Đi thay đổi thế giới đi Tùng.” Mình từ chối return offer của công ty để đi thay đổi thế giới. Nhưng mình tin đồng nghiệp có những ký ức tốt đẹp về mình và cách mình đã rời đi.
Người ta có thể quên cách bạn bước vào, nhưng họ sẽ luôn nhớ cách bạn bước ra.
Mình không nhớ cách Hằng bước vào cuộc đời mình và MỞ, nhưng mình sẽ luôn nhớ cách em bước ra - một cách có trách nhiệm với bản thân và với tổ chức - một cách chuyên nghiệp.
P/s #1: Bài viết này cũng dành cho Mai Lê, một người đã đến với MỞ 2 lần, và rời đi 2 lần đều đẹp như nhau. Cảm ơn Mai Lê <3
P/s #2: MỞ cũng đang tuyển những người bước vào nhẹ nhàng, nhưng rời đi để lại di sản. JD ở đây: https://bit.ly/Join-MO-now