Bên cạnh công việc chính ở MỞ, mình có làm part-time ở 1 công ty tư vấn du học quốc tế cho vui cửa vui nhà. Mình chỉ nhận 4 học sinh, và được trả lương theo giờ meeting. Tức là meeting càng nhiều thì càng nhiều tiền.
2 hôm trước, 1 bạn trong đội ngũ chăm sóc học viên (Student Success) nhắn mình, bày tỏ quan ngại sâu sắc là mình gặp học sinh ít quá. Mình phải giải thích là vì bạn học sinh này của mình rất rất thông minh, nên bọn mình đã thống nhất khi nào bạn cảm thấy cần, bạn sẽ chủ động nhắn mình để book meeting, chứ không chờ mình nhắn. Bạn Student Success cũng hiểu và tha cho mình.
Mình cũng có 1 học sinh khác, đến meeting nào cũng chuẩn bị đầy đủ BTVN với câu hỏi cho mình. Bạn ý lead luôn meeting chứ không đến lượt mình nữa. Nên bọn mình book 1 tiếng mà hay thừa khoảng 15 phút cuối, nên mình bảo bạn ý:
“Thôi lần sau anh em mình cứ book 45 phút thôi. Thời gian ở đây thì đắt, anh với mày tiết kiệm tiền bạc cho bố mẹ và thời gian cho nhau nhé.” (đã được tinh chỉnh sang tiếng Việt)
Bạn ý vui vẻ đồng ý và rất biết ơn lời đề nghị của mình.
“Em chưa thấy ai chê tiền như anh.” - Bạn ý đùa.
Ừ, đúng :)) Mình đang nói không với cơ hội để kiếm nhiều tiền hơn.
Nếu đó là mục tiêu quan trọng nhất của mình, mình hoàn toàn có thể quyết liệt (aggressive) hơn, chạy theo học sinh, book meeting check in hàng tuần để đốt tiền trong gói dịch vụ của các bạn.
Và với khả năng của mình, mình biết các bạn vẫn sẽ chấm các buổi meeting đó 5 sao thôi, vì mình giỏi làm người khác cảm thấy thời gian họ dành với mình vừa vui vừa bổ não.
Nhưng, các bạn sẽ không học được 2 kỹ năng mà theo mình là quan trọng nhất khi đi du học (hoặc vào đời) - kết hợp của sự tự lập và việc biết lúc nào cần xin sự trợ giúp.
Theo mình thì ai cũng động viên với trao quyền được. “Em làm được mà. Anh tin em.” là những lời dễ nói. Vì khi nói xong, bạn không có chút trách nhiệm nào với thất bại của người nghe.
Thay vào đó, mình luôn nói là:
“Anh tin 100% vào khả năng đưa ra quyết định của em. Em là người biết rõ nhất lúc nào em cần anh giúp. Em biết tìm anh ở đâu rồi. Anh luôn ở đây khi em cần sự trợ giúp.”
Phần 1: Tin vào khả năng của học sinh. Cho các bạn sự tự do để thử sức. - “Anh tin 100% vào khả năng đưa ra quyết định của em.”
Phần 2: Rồi cho chúng 1 vùng an toàn để trở về - “Anh luôn ở đây khi em cần sự trợ giúp.”
I trust you. I’ll support you. And I’ll be there with you when you fail.
“Anh tin em. Anh sẽ hỗ trợ em. Và anh sẽ ở đó với em khi em ngã.” là những lời động viên khó nói hơn, và nhiều trách nhiệm.
Trong suốt 24 năm sống trên đời, đã có rất nhiều người nói với mình những lời như trên. Từ bố mẹ cho đến những giáo viên, mentor, đồng nghiệp tin tưởng mình. Mình luôn biết ơn họ. Họ cho mình cả động lực và sự yên tâm để “rướn”. Để xem mình thực sự giỏi đến đâu, và nỗ lực để liên tục giỏi hơn nữa.
Nhờ họ, mình mới có ngày hôm nay.
Và đó là điều mình muốn trao lại cho học sinh của mình - 1 chút lửa và 1 chút đậu xốp.
Lửa để thoải mái rướn. Đậu xốp để thoải mái ngã.
Chỉ trong sự yên tâm là mình ngã vẫn sẽ có Tùng đứng đó, thì chúng mới dám “rướn” hết mình và nhận ra là: “Ồ, hóa ra mình giỏi hơn mình tưởng rất nhiều.”
I HAD A LOT MORE THAN I THOUGHT I DID.
Cảm giác nào sướng hơn cảm giác này nữa?
Mình muốn học sinh của mình hiểu được thực lực của bản thân, cảm thấy được tôn trọng như 1 người lớn có trách nhiệm, và không bao giờ cảm thấy là chúng phải đương đầu với những khó khăn trong cuộc sống một mình - luôn có ông giáo nửa mùa này sẵn sàng chìa tay ra giúp chúng.
Với mình, học sinh của mình học được những bài học này quan trọng hơn là mình kiếm thêm được vài chục đô.
Nhân ngày 20/11, chúc thế giới có thêm cả lửa và đậu xốp 😂
Cảm ơn những người nhóm lửa và phân phối đậu xốp khắp Việt Nam ❤️🔥
Thích cái cách anh giáo đưa lửa và đậu xốp cho học sinh của mình 😃